Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

khoảng trống

khoảng trống


"Cứ như sợ quên mất mùi của mẹ hay là vì quá nhớ mà nó cứ lang thang tới những chỗ mẹ nó hay nằm. Như để tìm để ngửi những mùi hương cuối cùng của mẹ nó còn xót lại ở đó. Nó có khóc không nhỉ ? Nhưng chắc nó buồn lắm, cô đơn lắm phải làm sao giờ, bơ vơ lắm..."

Út nhà mình đã viết vậy trên stt về mèo con mới mất mẹ. Trước đây, nó đã đâm con mèo con phọt cả... may mà không chết. Giờ thì nó đâm chết mèo mẹ, rồi chạy thẳng. Tội là con mèo con nhà mình sẽ rất bơ vơ(thực ra là nó to bằng mẹ nó rồi, mà mẹ nó vẫn còn cho bú). Con mèo mẹ nhà mình khoản sanh đẻ hơi yếu. Nó mang thai, sinh con rồi nuôi hầu như đến lúc con lớn không được bao nhiêu con. Nó hay bị hỏng thai, con mà sinh ra được không chết thì cũng bị di tật như con con bây giờ. Mỗi lần như vậy xong chỉ còn hai mẹ con nó với nhau. Mèo mẹ lại liếm láp, chăm chút cho bú như con mới đẻ. Mèo con ra ngoài là nó đi theo dòm hoặc tha vào dù chả nổi. Mèo mẹ chăm con nó và cho bú đến giờ như nỗi nhớ hoài thai khó thành của nó. Chắc vậy.

Con mèo con cũng đã lớn về thể xác và cả sau một lần chết hụt. Bản tính đi hoang của một con mèo mới lớn luôn lấn át kinh nghiệm sau lần hút chết đó. Tối muộn nó hay đi trốn ở một xó xỉnh nào đó, kêu khản cổ hắn không về. Đến lúc cửa đóng hắn mới về cào cửa. Mẹ nó thì không đi như nó. Những lần ra ngoài chỉ hãn hữu khi nó ngó con. Đến một tiếng động lớn nó cũng chạy biến vào nhà. Con mèo hiền nhất nhà tui từng nuôi mà tui hay bảo "ngu si hưởng thái bình". Vậy mà lần này nó lại bị đâm chết. Còn con nó nữa, giờ không còn mẹ nữa, nó sẽ còn khoảng trống tự do...


"Khi mẹ không còn, khoảng trống có được là khi một tình yêu đã chết.
Khi con không còn, một tình yêu vẫn sống trong khoảng trống ngày mai.
Khoảng trống cứ mãi là khoảng trống
Tình yêu thì không mãi mãi bao giờ"



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét