Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

Lính thời bình: Mẹ ơi con đã về

Lính thời bình: Mẹ ơi con đã về

1. - Mẹ ơi!
Vừa gọi mẹ, nó vừa thò tay vào kéo cái chốt cổng.
Bỗng con Mốc trong nhà xồ ra sủa ăng ẳng. "Con này phản chủ chắc" - nghĩ vậy nó cứ đẩy cổng bước vào. Con Mốc lùi lại nhưng vẫn sủa dữ. Mẹ trong nhà bước ra, sững lại một lúc mới thốt lên:
- Con! Về bao giờ mà không báo trước. Mà sao mày đen và gầy thế này hở con?
- Bọn con mới diễn tập về, đứa nào cũng vậy cả. Con béo hơn hồi mới nhập ngũ 2 cân đấy.
- Béo cái gì mà béo. Trông như tị nạn thế này, trên đấy khổ lắm hả? Mà thôi đi vào trong nhà cho mát đã.
- Dạ!
Trong nhà tiếng nói cười rôm rả. Con Mốc không sủa nữa. Nó đang rúc mõm vào đôi giày bộ đội rồi kêu ư ử. Đừng ngộ độc nhé Mốc...


2. Bố ở Nam về lên đơn vị đến lần thứ 2 mới gặp được nó trên bãi bắn. Nói chuyện với cán bộ đại đội một hồi, bố xin cho nó về nhà được 4 buổi. Cũng may đợt bắn đơn vị nó đã xong, chỉ còn gác đạn 1 hôm nữa. Thu dọn qua loa, nhờ mấy đứa cùng tiểu đội mang giùm ba lô về. Nó lên xe máy ôm Út về nhà.
Đi về, gió đông phần phật. Út lạnh, trùm luôn áo rồi nó ôm chặt em. Tai thì vẫn ì ầm tiếng đạn, nhìn bâng quơ bên đường mặt cứ nghệt ra.
- Bố về luôn hả bố?
- Không, mấy hôm nữa mày về đơn vị là bố vào Nam.
- Bố ở nhà đi bố.
Bố im lặng. Nó cũng không nói gì nữa.
Căn nhà vẫn vậy, về lần này có cảm giác như nó đã đi xa lâu lắm. Mẹ không còn hồ hởi như lần đầu về phép. Nhưng vẫn chăm chút nó từng tí một cứ như trên đơn vị thiếu thốn lắm. Bố không nói gì với nó nhiều, hỏi vài câu rồi thôi.
Ngồi ăn cơm mẹ hết nhìn nó rồi nhìn sang bố rồi thở dài. Có vẻ ai cũng muốn nói điều gì đó mà khó cất lên lời.
Con Mốc nằm dưới chân mẹ vẫn nhìn nó cảnh giác. Thò tay định sờ lên đầu con Mốc thì nó gừ gừ đe dọa. Nó bỏ ý định nối lại quan hệ với Mốc.
4 ngày nghỉ qua nhanh chóng. Mẹ nói với nó thật chậm trước khi đi: "Giữ gìn con nhé!"
Nó cười thật to: "Tết con sẽ về, mẹ đừng lo!"
Tới cổng đơn vị,bố cũng chỉ nói với nó mỗi câu: "Nhớ ăn nói đàng hoàng với ban chỉ huy".
Nó dạ ran rồi nhảy phắt qua hào vào đơn vị.
Tết nó về, có lẽ cả nhà sẽ đầy đủ hơn...

3. Đến tối mẹ mới từ trên thành phố về nhà. Không như nó nghĩ, chỉ còn mẹ với Út và nó Tết này. Bố và cô hai vào Nam. Mẹ nói với nó: "Đợt này mẹ tính con đi Hàn Quốc, chú dượng bảo sẽ lo cho đấy". Nó chẳng nói gì, nhìn vào căn nhà sao rộng quá.
Quẩn vào chân nó lúc này là con chó giống hệt con Mốc. Kỳ lạ là lần này về nó không sủa cũng không gừ. Đang định hỏi mẹ thì mẹ đã bảo: "Đó là con Tũn, con của con Mốc. Mốc bị bắt hồi mới cai sữa Tũn. Con Tũn hiền và buồn hơn mẹ nó nhiều."
Tết xong, khi thủ tục cũng tạm hoàn tất, nó thì đang rối tung với mớ chữ Hàn Quốc ngang dọc. Mẹ bảo: "Con đi rồi, còn mẹ và Út. Có lẽ mẹ sẽ gửi Út cho ông bà nội. Mẹ sẽ lên thành phố làm". Nó không nói gì cho đến sáng hôm sau, sau buổi học về. Nó gọi điện cho chú dượng bảo thôi không đi nữa. Ông chú cứ hỏi gặng mãi. Nhưng nó đã quyết định rồi. Nhà có 5 người, nó mà đi nữa là 4 nơi.
Mẹ thì chỉ đồng ý khi mọi người đã đứng về phía nó. Sau khi nó thuyết phục sẽ thi lại ĐH, nếu không đỗ sẽ đi học nghề.
Và nó đã đỗ. Cả nhà nó đã về chung một mối sau bao năm xa nhau dẫu ở tít miền Nam. Sau này còn nhiều chuyện xảy ra nữa. Nhưng nó biết nó đã quyết định đúng.
- Mẹ ơi con đã về. Con không muốn xa gia đình mình nữa!

cvk

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét