Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

Yêu chưa đúng cách

"Biết đang giết họ bằng cái thói đỏng đảnh
Yêu thì đẩy lên mây, ghét thì xuống bùn lầy"

Nguồn:


Thứ Tư, 15 tháng 1, 2014

Sài Gòn lạnh không

Sớm mai bị đánh thức bởi hơi lạnh lùa qua lỗ thoáng cửa. Căn phòng rỗng tênh, tất cả đồ vật cựa quậy cố thu mình vào góc. Co chân lại mơ màng, gió thốc chạm đến chân nghe ớn lạnh. Giấc cuối vẫn đong đưa, nằm dốn lại trong cơn mơ ở góc đèo ngập gió. Ở đó rất lạnh như thể chườm đá lên môi.

Sớm mai con hẻm bật dậy bởi tiếng the thé đòi tiền. Tiếng chủ nợ đòi đập quán, đánh người. Tiếng con nợ bất cần phó mặc. Tiếng người can ôn tồn nằng nặng. Tiếng xe máy vụt qua. Tiếng rao buông trờ tới. Tiếng thở dài cam chịu. Tiếng trở mình, ngáy nhè nhẹ ngủ quên. Tiếng cười khanh khách của cô bé điên vụt qua tắt lịm. Tiếng gió ủ lạnh những đôi môi đời

Sớm mai bọn chim gọi mặt trời đi đâu mất biến. Không tiếng gù gù, cục cục, tạch tạch trên mái tôn nhà trọ. Không chiếm chiếp tụ nhau đón nắng đầu ngày. Không vỡ tung đàn trước tiếng xùy xùy đuổi bên tai. Chỉ có vài mống xù mình chịch chịch những tiếng như kêu lạnh lạnh

Sớm mai viết vài dòng cho nỗi nhớ. Sài Gòn lạnh run kéo môi đỏ về gần. Cứ cố tin rằng đã quên. Rồi lại nhận ra là vẫn nhớ. Những chiếc áo lạnh xanh đỏ thấy nhiều hơn trên đường rộn trong tiếng rao hai mươi ngàn một chiếc. Phố dài lá rụng. Không phải lá vàng mà đau nhói, đầy chặt một sắc xanh.

Sớm mai nắng ngập đường gió làm bay tóc xõa. Tay vén tóc lên, ngỡ được ai đó ôm chặt eo. Nghiêng. Một nụ hôn hờ hững trong vòng tay xiết chặt. Rồi buông. Buông mãi mãi. Thực tại trở về căn phòng rỗng tuyếch. Lạnh không....

Giấu nỗi nhớ vào đâu khi tất cả đã đầy

Chả biết những dòng này có ai viết chưa
Dùng dằng ghi lên như không tin là như vậy
Khi tất cả đã đầy nỗi nhớ thành thừa thãi
Mải miết kiếm tìm rồi giấu vào đâu

Gõ thử trái tim còn chỗ trống không
Tiếng vọng qua hoài niệm đang chất chứa
Kỷ niệm vui buồn thật đầy sau cánh cửa
Mở tung bước vào rồi lại bước ra

Đi qua con hẻm trẻ thơ
Bộn bề lo toan chất chồng lên ước mơ hồi bé tẹo
Tiếng cười khi nhận quà
Tiếng khóc khi đòn đau của mẹ
Tiếng lòng ai bán một vé tuổi thơ

Trượt ngã vào kho lãng quên trống không
Dấu thử vào đây, dấu luôn nỗi cô đơn bé tý
Mày ở đây nhé! Giêng hai cũng thế
Dứt lời nó nối gót đi theo

Cố đi tìm những khoảng rỗng không màu
Trốn chính mình trong đớn hèn dấu mặt
Ai đó lại khóc
Rồi
thở dài như chú mèo con mất mẹ
Dấu vào đâu

dấu vào đâu

Những khoảng trống viển vông
những còn đường không tên
Cả nỗi nhớ về em
đặt tên rồi
nén chặt
Nằm im nhé, đừng thở than, rồi trầm tư lẳng lặng
Mắc chi hoài
Dấu nỗi nhớ vào đâu...

Chỉ có thể là lính


Bài Trần Hiếu, Ảnh: Khả Hòa




Bài: Nguyễn Tâm




Sau một vụ ném đá nhận ra


- Bạn bị ném vì bạn có thể sai hoặc đúng nhưng thường là ngược lại với số đông. Hoặc chẳng có lí do gì cả, hoặc chỉ vô tình đi qua bị ném u đầu đến chết. Đừng mơ là một vật hiến tế.

- Những kẻ hay vào hùa với kẻ khác là những kẻ hèn nhát nhất.

- Sự tàn nhẫn của những kẻ ném đá hăng máu nhất không phải nằm ở bản thân chúng mà là ở khả năng lôi kéo những người nhẹ dạ khác cùng chúng giết người.

- Vẫn còn nhiều người không tham gia vào cuộc tàn sát. Nhưng họ lựa chọn sự lặng im. Chỉ vì họ không muốn dính vào rắc rối và chỉ muốn yên thân.

- Nhiều người theo dõi vụ việc mà không có ý kiến gì. Nhóm này phân làm 3 kiểu người:
+ Biết chắc nạn nhân vô tội nhưng mặc kệ vì dửng dưng đã thành thói quen
+ Biết chắc nạn nhân vô tội nhưng vẫn ném vì thấy nạn nhận đáng ghét, để vậy coi cho sướng mắt
+ Rất nhiều người không tham gia ném đá, có thể họ là người tốt và tỉnh táo suy nghĩ trước khi cầm hòn đá nên để ném (rất may là họ đã chọn không ném). Hoặc đơn giản là bạn gặp may.

- Cuối cùng là những người lạ hoắc lại đứng bảo vệ nạn nhân và cùng hứng đá dù không quen biết, khác chủng tộc. Đôi lúc ấm lòng với một tin nhắn hỏi thăm, một com ủng hộ...
Vẫn có những người tin bạn và nó vừa đủ để vực bạn đứng thẳng trước lũ người đớn hèn kia.

Tạm thế.

Chết đi dân lập miếu thờ






Ngôi trường cấp II ở xã Quảng Công mang tên ông Phan Thế Phương 
Ảnh: Nguyên Linh


Người dân vùng đầm phá Tam Giang lập miếu thờ ông Phương 
Ảnh: Nguyên Linh

xòe bài

- Một kiểu siêu nhân??? "Chúng tôi không công nhận chế độ Khmer Đỏ nhưng chúng tôi ủng hộ cuộc chiến của họ đối với Việt Nam" - Sam

- Một kiểu đầu cơ??? Ngay bây giờ vẫn có nhiều kẻ muốn Triều Tiên cứ như vậy. Họ có nhiều quyền lợi khi Triều Tiên lụn bại. Điều này cũng giống với Việt Nam khi xưa.

- Một dân tộc hung hãn??? Ở đây người ta ca thán chửi bới ném đá nhau trên mạng. Ở nông thôn người ta người ta đánh kẻ trộm chó tới chết. Ở thành thị thì nhao nhao hôi của. Trong học đường lũ trẻ con thì đánh bạn. Ra ngoài đường cướp chặt tay, cướp đâm chết cả nhà... người ta đánh ghen lột đồ, tạt axít. Không thiếu cảnh công an, dân phòng đánh nhau hoặc đánh chết cả dân lẫn lính.

- Một kiểu AQ??? Có nhiều kẻ không ưa một chính quyền nào đó. Họ tỏ ra hả hê khi chính quyền quốc gia đó lụn bại, thiên tai, thảm họa. Họ phán như tiên tri thánh sống khi quốc gia đó khó khăn. Với một láng giềng truyền kiếp, trong lịch sử khi quốc gia họ có chuyện, họ tìm cách đẩy chúng ra ngoài bằng những cuộc chiến tranh. Chúng ta hứng đủ

....

Thứ Năm, 9 tháng 1, 2014

Thứ Ba, 7 tháng 1, 2014

Nhớ bụi

Nhớ bụi

"Cung đường như cô nàng đỏm dáng, 
luôn căng đầy đường cong mê hoặc mà cũng lắm hiểm nguy"

Những ngày nhớ đường 
Nó như lên cơn sốt
nhớ mùi bụi
nhớ mùi nắng
Nhớ giọt mưa qua tóc
ai đó bỏ lại dọc đường
Nhớ nỗi sợ vượt đèo đêm
Nhớ mắt ai nhớ mình
quên mất
Nhớ chỉ để nhớ
rồi lại quên trong tất tả
ngược xuôi.

Những ngày nhớ đường
một khoảng hồn trốn về cõi khác
mảnh trăng mồ côi
sáng rực ngỡ đèn đường
soi bước chân đi lạc
Ai đó buông câu ca lạ lẫm
quẳng ngoài ghềnh đá
Ừ,
nuối tiếc xuân xanh

Nhớ một chút
 thôi
đường xa vạn dặm
Có thể chỉ là hạt bui
biết yêu đến mảnh vụn cuối cùng thôi


cvk





Ăn và xin

Clip: 


Việt Nam tui


"Hình ảnh đẹp nhất trong trận đấu của U19 Việt Nam"- photo tungtrinh


Thứ Hai, 6 tháng 1, 2014

Nhà mình vẫn đóng đầy đủ tiền cơ đấy

Năm nào cũng vậy dân phòng cùng tổ dân phố đều đến mỗi gia đình và hộ kinh doanh xin tiền ăn tết cho anh em. Có 3 vấn đề thế này:
- Không có phiếu thu chi nhưng luôn giở sổ ghi ai đóng hay không. Đây là vấn đề tự nguyện tuy nhiên không đóng là khó yên. Vì đó là miếng cơm manh áo của họ.
- Tuần tra đêm và bắt người bán rong là hai việc làm thấy rõ nhất. Tuy nhiên các vụ việc phức tạp như cướp, trộm, đâm chém.... vẫn diễn ra. Vậy là bảo kê không trọn vẹn?!
- Lương thưởng, phụ cấp cho lực lượng này như thế nào?

Lực lượng an ninh được cung cấp quyền ngày càng triệt để. Hiệu quả thì chưa biết nhưng những chế tài nào cho người thi hành công vụ lạm quyền làm sai???

Clip:

Cho phép bắn người chống đối cán bộ làm nhiệm vụ


Lính thời bình: Mùi vải ủng

Lính thời bình: Mùi vải ủng

Quân nhân vắng mặt khỏi đơn vị hơn 24 tiếng chính thức bị gọi là đào ngũ. Trong vòng 24 tiếng thì gọi là vắng mặt trái phép khỏi đơn vị. Đấy là quy định hồi 03-05, không rõ bây giờ có thay đổi gì không. Tuy nhiên dù có bất cứ lí do nào để biện minh đi nữa. Hành động này cũng không thể chấp nhận được với bất kỳ quân nhân nào.

1. Hồi tân binh chưa nếm mùi lính được mấy thì cộp một cái lên trung đoàn bộ "xem" một buổi thông báo quân nhân vi phạm kỷ luật. Người lính này đào bỏ ngũ, về quê "dắt nhầm bò". Ngoài án tù từ tòa án binh và các án kỷ luật kèm theo khác. Người lính này bị tước quân tịch, tháo bỏ quân hàm, quân hiệu ngay trước hàng quân. Thú thật là lúc đó là lần đầu tiên đi xem một vụ thi hành án đông người như vậy. Lính vệ binh ngay trước quân kỳ giật(có lẽ dùng từ xé hợp hơn) tung hai túi áo, cầu vai của người lính vi phạm kỷ luật. Sau đó là còng tay đưa về trại giam đơn vị.
Trong cái lạnh cắt da cắt thịt sau tết, vẻ mặt nhơn nhơn như không có chuyện gì xảy ra của người lính vi phạm kỷ luật tôi còn nhớ mãi đến hôm nay.

2. Xong tân binh đã xảy ra vụ việc xử lý kín đáo nhất mà tôi biết. Xác hai chú lính đào ngũ ở trung đoàn bạn được tìm thấy dưới sông không xa đơn vị là mấy. Kinh khủng nhất là 4 cái tai đã bị cắt. Đơn vị đã không làm to chuyện, gia đình thì chỉ biết đau đớn lên mang xác con về. Tin đồn là hai quê này đào ngũ băng qua vườn nhà dân. Dân tưởng trộm truy đuổi rồi cho cái cán cuốc vào đầu trước khi ném xuống sông.
Hành động cắt tai là sự cảnh báo với những kẻ trộm cắp, dù có là lính hay người thường đi nữa.

3. Suốt thời gian nghĩa vụ còn lại, lâu lâu lại phải họp kỷ luật đào ngủ. Một vài cá nhân trốn về rồi bị tóm lên thế là cả đơn vị phải ra ngoài vào buổi trưa và tối để họp. Đứa nào về cũng có hàng đống lý do. Và đó cũng là lý do duy nhất để làm khổ người khác.
Đơn vị có một anh chàng suốt thời gian nghĩa vụ hầu như không có mặt ở đơn vị. Hắn luôn nằm trong quân số ốm, chỉ đến khi diễn tập mới thò mặt lên.
Đó là trường hợp đặc biệt nhất: đào bỏ ngũ mà cả đơn vị không bị rèn, ngoại trừ những lần đầu tiên. Nhà hắn lo lót thế nào mà ở nhà suốt vẫn có giấy ra quân đàng hoàng như chúng tôi. Nhà hắn giàu có lẽ là lý do làm sạch cái lí lịch quân nhân của hắn.
Hồi đầu nghe kể chuyện là nhà nó tính đưa hắn vào lính để rèn giũa. Khi lên xe còn thòng cho nó câu: "Cứ lên đơn vị đi rồi bố mẹ lo cho về". Và cứ nghĩ lên đơn vị rồi là hắn phải chịu chôn chân trong đó. Ai ngờ đâu hắn bỏ về ngay tân binh, đưa lên rồi lại trốn về. Chưa hết hắn còn về lấy vợ luôn.
Gia đình bó tay, đơn vị thì không. Chỉ huy đã chuẩn bị ra quyết định tước quân tịch của hắn. Nhưng rồi không có gì xảy ra. Nghe nói từ trên sư đoàn có cốp. Thế là từ đó hắn thuôc quân số vắng mặt thường xuyên, nguyên nhân là ốm. Lúc đó ở quê vợ chồng hắn sắp có đứa đầu tiên.

Nhiều gia đình lầm tưởng quân đội là nơi có thể biến con người xấu thành tốt. Điều này chỉ đúng khi bản thân người đó và gia đình thực sự thực hiện điều đó. Quân đội không phải là trại giáo dưỡng. Quân đội cũng không phải là chỗ chứng tỏ mình. Quân đội là một khối thống nhất hành động bằng kỷ luật. Nếu bạn cố vượt qua nó, sự tự do của bạn sẽ là hậu quả xấu với bạn, đồng đội và gia đình bạn.
Riêng tôi mỗi lần nhắc chuyện này, chỉ thấy lại mùi vải ủng. Cái mùi chua loét nồng hơi đường đến ngạt mũi, phải hứng chịu mỗi lần ngồi ngoài trời họp kỷ luật đồng đội của tôi.


Thứ Bảy, 4 tháng 1, 2014

Tàu ngầm Kilo Hà Nội nhìn rõ mồn một

Bài trên qdnd: Những hình ảnh đầu tiên của tàu ngầm Hà Nội

















Lính thời bình: Trần sao âm vậy

Lính thời bình: Trần sao âm vậy


Tình cờ mấy ông ma gặp nhau trong ngày tiễn vong 2014

- Mịa, chỉ vì cái công hàm mà bọn ông chết - Ma HS thảng thốt.
- Thế thằng nào bắn cả vào lưng đồng bào, đồng đội để chạy thoát hở? - Ma TS tức tối.
Ma Cam cười lớn:
- Một cuộc chiến tranh bắt buộc. Không tin được bố con thằng nào.
- Bắt buộc cái con khỉ khô. Giờ cắm xong mốc rồi vẫn còn chưa được về đây này. - Ma Tàu khụt khịt mũi.
Một ma TS trẻ măng bước ra:
- Cứ tưởng các bác khuất thì chúng tôi thoát. Ai ngờ... năm nào cũng phải nghe những trận cãi vã cũ rích. Đến ngán!

Lặng im, ai về chỗ người ấy.
Trong bóng sáng lửa hóa vàng bó nhang lại bùng lên đỏ rực. Mùi vàng mã cháy khét làm Ma Tàu hết nghẹt mũi. Ma Tàu xoay qua xoay lại để đứng lên thì quả mìn trên đầu phát nổ. Ánh sáng chói của quả mìn soi rõ bóng của ma TS trẻ măng đang đứng gác.
- Sắp sáng rồi!

Thứ Năm, 2 tháng 1, 2014

Giai 30

Giai 30


"Lấy người đàn ông hơn mình một cái bụng và một mái đầu
Lấy người phụ nữ hơn mình một cái miệng và một trái tim"



Còn chút đong đưa còn vẫn yêu

Thức cả đêm gà gật bên bàn phím, con chữ nhòe đi rồi rõ lại như những bóng ma - những bóng ma ký tự gầy guộc và vô hồn.
Giáng Sinh qua rồi Sài Gòn bớt lạnh. Tuy vậy cái lạnh vẫn xuyên qua được từng khe hở. Chạm vào da thịt như bàn tay trần ai đó đi đâu về, giúi một cái vào bụng ấm. Cái lạnh ấy trêu đùa mà ác ý cũng dễ tủi thân.
Vài con hẻm bắt đầu dỡ đi những dây đèn nhấp nháy trang trí. Thảm sáng mùa đông sắp bị cất vào hộp để dành cho mùa đông khác. Chưa có xuân đâu mà đã lục đục tìm nhau.
Con kinh loang loáng nước thay màu mỗi lần nước ròng nước cạn. Những bụng thuyền nằm trơ trên bờ, phơi cái thân nứt nẻ loang lổ sơn đỏ. Những tưởng làm nhớ đến cái gót chân nứt toác hồi bé. Đau lắm, đau hơn dẫm mảnh sành, mảnh chai. Máu ứa chậm, chạm vào nước cứ như con dao cắt một nhát thật ngọt mà đủ đau sâu.
Khoản tả cảnh như vậy tạm đủ cho cái phông nền của nhân vật chính. Anh chàng này đang đợi một cuộc hẹn cuộc đời đã đủ 30 năm. Có tiếng chân bước nhẹ đến bên với câu chào hỏi cũng nhẹ:
- Anh đợi tôi lâu chưa?
- À, tôi cũng mới tới thôi - anh chàng xê qua bên cho cô nàng ngồi xuống. Miên uống gì? Anh chàng tiếp lời.
- Cho Miên ly cà phê sữa, ít đá. Mà hôm nay vẫn lạnh anh nhỉ?!
- Cũng bớt rồi, Sài Gòn chán lạnh rồi giờ thì đương muốn ấm nóng lên đây.
- Anh nói lạ thế. Sài Gòn gì mà như người vậy anh?
- Ừ, Sài Gòn của tôi như một cô gái đỏng đảnh, Miên ạ. Cô gái ấy luôn dang tay đón nhưng không bao giờ ôm quá chặt một ai.
- Có lẽ thế mà ít người bỏ được Sài Gòn anh nhỉ.
- Vâng, đó là cái cớ để những người thoát ra trở lại với vòng tay ấy. Trở lại chỉ để sẽ thoát ra. - Chàng trai hướng mắt về phía dòng kinh đang loang sáng. Sóng dập dềnh những đám bèo trôi lạc. Có tiếng khua nước của mái chèo. Ra giữa dòng rồi họ thả thuyền trôi theo con nước. Bập bềnh và bỏ quên luôn ở đó trong giấc ngủ quá muộn trong ngày.
- Anh cũng ít nói vậy? Miên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh chàng 30(tạm gọi vậy cho có tên)
- Hôm trước Miên viết trên stt là mới đi chơi xa về? Miên kể cho tôi nghe đi.
- À tôi đi Hủa Făng, cũng có vài chuyện thú vị....
Anh chàng 30 không theo kịp câu chuyện nữa mà lại nhìn theo cái bóng bập bềnh loang loáng giữa dòng kia.
- Đợt tới anh đi với tôi nhé, tôi tính một chuyến xuyên rừng mà chưa có bạn đồng hành.
- Tôi hay đi một mình. Không chắc sẽ hợp với nhóm của Miên.
- Tạm cho là đồng ý rồi nhé. Đợt tới tôi sẽ thông báo cụ thể. Phải nói thật là tôi chưa ấn tượng nhiều về anh. Còn anh nghĩ gì về tôi?
- Cô thích đi chơi xa mà sợ đi một mình!
- Hi, hi. Đúng hơn là giờ tôi chán đi một mình rồi. Anh có vẻ chưa chán cho lắm.
Anh chàng 30 không trả lời. Buổi hò hẹn đầu tiên chấm dứt kèm theo một cái hẹn khác. Đi chơi hai mình.

Còn chút đung đưa còn vẫn ghét

- Anh đi chậm thôi, đợi tôi với. Đi gì như ma đuổi vậy. Trời nắng quá, mình nghỉ một chút đi anh.
- Còn xa lắm đấy. Đi chậm thế này muộn cũng chưa đến được hang đâu.
- Nhưng mình còn phải leo qua cái vách đá cao ngất kia nữa mà. Nghỉ chút cho râm trời rồi leo đi anh.
- Đi thôi, không thì tối mất.
Anh chàng 30 nói rồi rảo bước, bóng mất hút sau mấy lùm cây lúp xúp. Miên phải chạy theo như ma đuổi, miệng thì luôn lầm bầm: Có phải chạy thi đâu hả giời!
Hai người đến chân vách đá giữa trưa nắng. Anh chàng 30 men theo gờ đá mà bò vượt lên. Miên dò dẫm theo sau, bước chồng lên vết chân của anh chàng 30.
- Đưa tay cô đấy. Anh chàng 30 nói như ra lệnh.
Cầm bàn tay sũng mồ hôi của Miên, anh chàng 30 kéo cô lên đứng bên cạnh. Trông xa hai người như đang cầm tay nhau đi trên một bờ tường. Có điều cái bờ tường này là đá tảng và cao ngất.
- Đừng nhìn xuống, đi tiếp theo tôi nào. Được rồi, mình ngôi đây nghỉ một chút - Anh chàng 30 nói rồi ngồi thả chân xuống vách đá. Miên ngồi ngay cạnh nhìn về khoảng rừng hai người mới vượt qua đoạn trước. Một màu xanh đang dần ngả qua đen thẫm của buổi tối. Những ánh sáng cuối cùng đã vượt qua bên này bờ vách.
- Miên thấy khoảng sáng kia không. Nó là chút sáng cuối cùng cho chúng ta từ đây đi về hang đấy. Cũng may chúng mình lên đây kịp lúc.
- Mình chờ hoàng hôn đi anh.
- Còn nhiều lần ngắm nữa mà. Đi về hang thôi, trên này rét không hạ trại được đâu.
Miên lại xụng xịu, vùng vằng. Tính cãi lại, nhưng tay anh chàng đã cầm chặt tay cô lôi tuột đi.
Về đến hang cũng may trời vừa tối. Tay của Miên anh chàng 30 vẫn cầm khư khư như khi đang đi.
- Mai mình về SG rồi, anh vẫn cầm tay.... Miên thế này nữa nhé. - Chàng 30 nói thật chậm.
- Miên không muốn chạy theo anh nữa đâu. Mà Miên cũng không thể đuổi kịp anh được.
- Anh sẽ nắm tay Miên và kéo đi.
- Lỡ Miên buông tay như cô nàng "không giờ ôm quá chặt" của anh thì sao?
... Im lặng một lúc chàng 30 mới nói:
- Vậy thì anh sẽ đi theo em đến bao giờ em chấp nhận ôm chặt anh mới được. Anh chán đi một mình lắm rồi.
- Nhưng anh bỏ tay Miên ra đã. Tê quá.
- Thôi chết - chả biết nghĩ sao anh chàng thay cho buông tay Miên ra thì lại vừa xuýt xoa bóp nhè nhẹ bàn tay Miên.
Lúc ấy hai bàn tay nóng ấm đã khô hết mô hôi rồi.











Súng không cấm - cần sa bán như rượu - truy cập mọi Iphone...

Súng không cấm - cần sa bán như rượu - truy cập mọi Iphone...


1. Clip:Thượng viện Mỹ bác bỏ dự luật cấm buôn bán súng quân dụng

2 ClipVấn đề hợp pháp hóa cần sa ở Mỹ và Uruguay

ClipBang đầu tiên của Mỹ hợp pháp hóa bán cần sa

3. ClipTình báo Mỹ có khả năng truy cập mọi điện thoại Iphone

4. Clip: NSA tiến tới chế tạo siêu máy tính bẻ khóa mọi mật mã

Hình ảnh tàu ngầm Kilo Hà Nội trong ngày 2/1/2014


Hình ảnh tàu ngầm Kilo Hà Nội trong ngày 2/1/2014 từ truyền thông


1. VTC

Clip: Hạ thủy tàu ngầm hiện đại nhất Việt Nam

2. TTXVN

Clip: Tàu ngầm lớp Kilo Hà Nội đã vào vịnh Cam Ranh

3. Dân Việt 








 

Cận cảnh tàu ngầm Hà Nội đang nằm trong lòng tàu vận tải Rolldock Sea







6. Dân Trí ngày 30/12/2013 hình ảnh được cho là ống phóng ngư lôi tàu ngầm Kilo HN








....