Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

HOÀNG HÔN TRÊN CUNG ĐÈO CỔ TÍCH


            Mưa lướt theo gió phả từng hạt li ti lên mặt, cánh mũi thì tê đi vì lạnh. Gió lùa qua những góc núi rồi kéo tung từng đợt mây qua bên  kia sườn để về với biển mây phía Lai Châu. Những đám mây còn chậm trễ chìm lấp, lãng đãng men theo sườn thì bị gió kéo tuột vào biển bông gòn trắng xóa và chói lọi ánh sáng hoàng hôn.


Ô Quy Hồ về chiều, từng khoảng trời tối sẫm xen giữa những góc đèo còn nắng. Thỉnh thoảng vài chiếc xe khách chạy chuyến cuối vụt qua về phía Lai Châu. Từng vệt sáng mỏng manh của đèn xe bám lấy cung đường quanh co rồi mất hút dưới một góc đèo hay một cua tay áo. Ở góc dưới kia hai chiếc xe tải nằm vùi mình vào phía núi, bánh sau chặn đầy đá để khỏi trôi.
Lên đến đỉnh Cổng Trời thì cung đường phía Lai Châu đã chìm khuất trong biển mây. Mặt trời rọi những tia nắng cuối cùng lên phía trên lớp mây bồng. Phía dưới chân núi có lẽ trời đã tối hẳn. Đứng tại đây tôi đã cao hơn lớp mây kia, có cảm giác như bay giữa thiên hà vậy. Lúc này gió lùa từng lớp mây mỏng từ phía Lai Châu qua bên Lào Cai thì bị gió thổi bật trở lại phía biển mây. Lớp mây này bị xé vụn giữa hai luồng gió, chúng tan tác thành làn khói thật mỏng hòa vào lớp sương đang nặng dần.


Lữ khách dừng chân

Lần đầu tiên qua đèo Ô quy Hồ lúc trời về chiều tối, tôi thật may mắn được chứng kiến cảnh ngoạn mục này. Từ phía dưới chân đèo bên Lai Châu lúc còn sớm, tôi đã được cảnh báo qua đèo về đêm nguy hiểm,  nhưng tôi vẫn liều qua. Bên này cổng trời phía Lai Châu biển mây đã kín, bên kia dưới Sapa cũng vậy. Chỉ còn ánh nắng trên đỉnh Cổng Trời đang dần tắt. Mặt trời dập dềnh trên biển mây kỳ ảo, dù gió và mây đang giục giã nắng cuối để về phía trời Tây.
Độ cao của dãy núi Hoàng Liên Sơn đã khiến cho khí hậu hai nửa đèo tại Cổng Trời trở nên khác biệt. Thảo nào khi đi bên phần đèo phía Lai Châu không lạnh buốt như khi đi sang phần đèo phía Lào Cai. Gió mùa Đông Bắc thốc qua từng làn áo, lạnh tê tái những đầu ngón tay dù tôi phủ kín chúng trong găng và túi áo. Nghe nói những năm trời lạnh nhất, đỉnh đèo Ô Quy Hồ có thể phủ kín băng tuyết trên những ngọn cây.

Một đoạn clip ngắn ghi lại trên đỉnh Ô Quy Hồ

Khung cảnh trước mắt hiện ra như trong chuyện kể thủa tạo thiên tạo vật khi tất cả còn trôi bồng bềnh trong khoảng không vô định của vũ trụ. Mặt trời cũng bồng bềnh như thế, còn con người thì quá nhỏ bé trước đất trời hùng vĩ. Một cánh chim bỗng vụt qua trước mặt bay về phía mặt trời. Không thể bắt kịp khoảnh khắc này, chú chim đã vút mình mất hút dưới biển mây.  Bất giác làm tôi nhớ lại câu chuyện đọc trong bài báo nào đó về  tình yêu không thành của đôi trai gái và tiếng kêu da diết ô quy hồ của một loài chim đã trở thành tên gọi của cung đèo này.
Những bóng cây trên nền trời đầy mây cũng bồng bềnh như một cảnh liêu trai xưa cũ. Những mảng tối thẫm lấn dần mảng sáng, mây đầy dần và ánh nắng cũng dần hết. Phải xuống Sapa cho kịp trời, cho kịp buổi leo Fanxipan ngày mai. Phía trước còn những đoạn đổ đèo ngoằn ngèo trong sương đang chờ phía trước. Mặt trời cũng đã lặn hẳn phía dưới biển mây rồi. Bên kia đèo với những đốm lửa đốt lên phía sau xe, mấy anh tài xế có đủ ấm qua đêm nay.

Ngoài kia, vẳng trong không trung những tiếng: Mình ơi....



Nắng quái trên quốc lộ 4D, đoạn dưới chân Ô Quy Hồ phía Lai Châu
... "hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi...


Hãy biến cuộc đời thành những tối tân hôn
!
https://www.youtube.com/watch?v=upgUsJW0GNM


Mây qua đỉnh núi 


Nắng dưới thung 


Cung đường trong mây phía Lai Châu


"...Bên thung sâu mây lơ đãng cuốn theo bước chân

Những con đường mà ta đã đi
Là những tháng năm trong đời
Để mai sau, một thời mà ta luôn nhớ..." 


... Đường dài hành quân xa
Đi khắp non sông nhà ...
 





Niềm vui nào chả giống nhau chỉ có niềm đau khác nhau từng mảnh vụn...


Mặt trời giữa mây ngàn






Hoàng hôn cổ tích





Mình lạc vào một miền cổ tích chỉ có gió mây sương... bồng bềnh.


Tình nhơn ơi,

ta đã quên nhau rồi...

"...Sao em còn mang áo mỏng? 

Có còn mùa hạ nữa đâu? 
Sao em làm lòng ta đau 
Nhớ ngọn lửa hè đã tắt..."
https://www.youtube.com/watch?v=aC9phpnbfHw

Mặt trời lặn hẳn chỉ còn biển mây bồng bềnh 


Biển mây phía Sapa






Xin hẹn trở lại Ô Quy Hồ một sáng bình minh.

Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

Bí quyết nồi nước dùng ngon

Con trai ăn sáng quán nhà hàng xóm về cứ tấm tắc khen mãi:
- Bên ý nấu ngon mà giá cũng phải chăng mẹ nhỉ?
Mẹ: Họ bảo làm y như ông tiến sỹ trên tivi chỉ: "Nước dùng ngon phải ninh đủ bẩy tiếng" đấy.
Ra vậy.
Đêm về ngột ngạt thấy toàn mùi khói bếp lò, con trai nhăn mặt
- Khói ở đâu mà gớm thế mẹ?
- Cái quán đó chứ đâu. Họ đang nấu nước dùng đấy. Mẹ sang bảo rồi, họp tổ dân phố cũng ý kiến rồi mà họ cứ xin mãi rồi đâu lại đóng đó.
- Họ bán buổi sáng, chiều có bán đâu mà để tối khói mù mịt thế này. Hay họ bận gì hả mẹ?
- Chả bận gì cả. Nhưng để đến khuya, lúc đó gom hết xương thịt cả ngày về mới ninh. Rẻ ở chỗ đó đấy con ạ.
Con trai lắc đầu ngao ngán nhìn sang đám khói trắng giữa đêm. Con chó tha một khúc xương ton ton từ bên ấy về. Ăn ngay cái dép lủi luôn vào gậm giường.
Mà cái quán đó sát vách nhà mình, xảy ra cháy nổ trong cái quán khóa kín đó, thì chết nhà mình đầu tiên chứ chả chơi đâu.
Nước dùng ngon ợ, mai mình lên xã sớm.


Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

Tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau




Ảnh: Panduranga 8/2012

"Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau.
 Từ buổi con người sống quá rẻ rúng, tôi biết rằng vinh quang chỉ là 
điều dối trá. 
Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung.
Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa.
Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh,
nhưng chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa là kẻ chiến thắng vừa là kẻ chiến bại. 
Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa đến những 
đấu trường."