Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

Hâm

Hâm


Khi mình già chút chút
Mọi thứ xung quanh
lỡ mất bốn mùa
Quẹt tay lên trán tìm ẩn số
Miệng cười méo tiếng
trong mưa


Khi mình già tẹo tẹo
Con đường giữa đêm thành nỗi sợ cõi lòng
Tình yêu thành tiếng chờ bội tín
Ế là nỗi nhớ của xuân xanh


Khi mình già tưng tửng
Ngắm người trong đáy cốc
tròn xoe mắt cười khì
Vị nào mang vào tiếng khốc
Vị nào không cay


Khi mình già, rất già
Đường về đã xa
bình minh màu xám đục
sờn hết miền hoài niệm không màu
khô cứng
Câu duyên cứ
lẻ
Đủ
đau

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét